Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Chuyện của một ngày




Đồng hồ vẫn để ở chế độ báo thức:5 giờ 30 nhưng khi chuông điện thoại réo vang thì theo thói quen, tôi liền tắt máy và điều chỉnh hẹn lại giờ. Đúng 6 giờ tôi dậy và mở radio, nghe tin tức đài Tiếng nói Việt Nam. Đây là niềm vui của tôi, sao mà  khi có con bé út ở nhà nó khó tính thế không biết, nó kêu mẹ tắt đài cho nó ngủ. Có hôm, bà chị lên thăm cũng vậy, hình như không chịu nổi âm thanh của cái loa radio thì phải. Theo tôi, nghe để nắm bắt thời sự, để kịp hòa nhập vào nhịp điệu cuộc sống chứ. Chị tắt máy cái rụp làm tôi cụt hứng. Đó là buổi chiều sau khi tan học về, khi tôi vừa về đến nhà thì chị ghé thăm, chuyện đó làm tôi cứ nghĩ mãi.Có phải tôi quá già cỗi hay tính chị quá khó, không cảm nhận được nhu cầu tinh thần thiết yếu, đơn giản của người khác.Chỉ tiếc là còn thiếu một ấm nước trà nóng hổi buổi sáng sớm là tôi trở thành một bà cụ mặc dù chỉ mới U 50. Có hôm, lúc trời choạng vạng, một người bạn nhắn tin , hỏi tôi đang làm gì. Tôi liền bảo sắp đi tưới cây. Người bạn đó bảo tôi sao giống ông già, vui thú điền viên thế…
Tôi tập mấy động tác thể dục cho khỏe người. Nếu như mà không chịu khó tập luyện thì giờ này tôi đã bị cái bệnh viêm khớp vai nó hành và phải chịu phẩu thuật rồi. Tội là do tôi ngồi làm việc vi tính hoài nên thỉnh thoảng cái cổ cũng hơi mỏi. Bác sĩ khám bệnh cho tôi chính là đứa học trò của tôi.
        Ngày tôi bồng đứa con đầu lòng đi dạy, là lúc cậu ta và đứa anh em sinh đôi  cùng là học trò của tôi. Cậu bác sĩ tuyên bố là cô phải lên Sài Gòn để mổ, kéo xương vai ra, có y tá bày cho cách tập luyện. May thay là tôi  vừa uống thuốc bổ xương khớp vừa có tính kiên trì  tập thể dục, vả lại trời thương nên hầu như cái bệnh viêm khớp nó như tan biến đâu mất. Trường tôi xây lầu, khuôn viên trường rộng rãi, muốn đi thăm các lớp phải đi lên xuống lầu ; tôi lại thấy thích đi lại hằng ngày như thế để vận động tay chân.
Tôi cũng pha một ly cà phê như ai chứ, không kịp uống đâu, tôi đem theo lên trường uống cho vui. Tôi còn không kịp ăn sáng ở nhà, cũng chỉ vì cái tội dậy trễ. Ở một thân một mình kể ra cũng có cái thoải mái, nếu khi nghe điều này chắc ba đứa con gái của tôi sẽ la làng mẹ.
Tôi chạy xe xuống dốc. Chiếc xe bán bánh mì thứ nhất đã hết, người ta đóng cửa.. Đến quán thứ hai ở ngay gần trường, sao cô bán hàng chảnh thế, không chịu ra, thì thôi vậy, tôi tạt vào thúng xôi của cô bán hàng chuyên bán cho học trò, mua một gói nhỏ vài nghìn. Vì không có thời gian nên đành chấp nhận, hẹn buổi sáng chủ nhật sẽ thong thả bên tô bún bò Huế lai Quảng Trị ở gần chợ Cam Bình vậy. Cả  trường đã tập thể dục buổi sáng xong, học trò đã vào lớp, trả lại không gian khá vắng lặng trên sân. Mấy hàng cây me tây giờ cao lớn, bắt đầu có sức tỏa bóng mát, che nắng cho học trò giờ ra chơi. . Khi tôi đi một vòng lấy hết sĩ số học trò bán trú thì cũng 7 giờ rưỡi. Nắng sớm ban mai khá chói chang, trời hầm quá, không biết khi nào trời mới đổ một cơn mưa, cho mặt đất mát mẻ hơn. Hết tiết học, học trò từng lớp lại xếp hàng tiếp tục đến học lớp tiếng Anh, tin học, âm nhạc, mĩ thuật và thể dục…Đám trẻ bây giờ sung sướng, học tập đầy đủ tiện nghi, không như đám học trò ngày xưa.Trống báo hiệu giờ chơi vừa dứt, tiếng ồn ào vang lên cả một góc trường; đám con trai phụ nhau đẩy chiếc xe, là thư  viện di động, ra gần gốc cây, thế là tha hồ bạn trai, bạn gái chuyền tay nhau đọc những quyển truyện tranh, vài quyển sách khoa học tìm hiểu về thế giới tự nhiên…Giữa sân, gần cột cờ, có một cậy phượng lẻ loi, tuy ôm ốm, khẳng khiu  nhưng đã ra thật nhiều đóa phượng hồng báo hiệu hè sắp về.
Đúng giờ tan trường, đa số học trò ra về, là lúc tôi cùng mấy cô lo cho học trò ở bán trú. Khâu vệ sinh, ăn ở của các em khi nào cũng được nhắc nhở. Tôi cũng có lần được phân công xuống nhà hàng kiểm tra khâu chế biến thức ăn. Việc vệ sinh an toàn thực phẩm thì khỏi lo vì chủ nhà hàng này là một người có tính kĩ càng, thậm chí là khó tính, điều đó ai cũng thấy, nhất là mấy người làm công hay nói với tôi. Trưa của ngày cuối tuần và cũng là ngày cuối tháng ba. Mấy em nhỏ đã đọc trên thực đơn của phòng ăn, vậy mà cứ chạy theo níu áo tôi, hỏi Trưa này liên hoan hở cô. Đúng là liên hoan thật, món cánh gà chiên, xôi đậu phụng dừa, bánh bao, súp măng cua…Chà, học trò 5 lớp xếp hàng mà cứ nhong nhóng vì mùi thơm của gà rán, bánh bao chiên. Tôi thì nhìn thấy ngán vì mùi dầu mỡ, vả lại giờ ra chơi, khi mấy cô tổ trưởng lên hỏi chuyện cũng là lúc tôi vừa mới ăn sáng xong, chỉ là gói xôi đậu đen nho nhỏ.. Đúng là Con mắt to hơn cái bụng, mấy em nhao lên như vậy, nhưng mới ăn một chút là đã la ngán rồi. Tôi liệu đường bày cho các em để dành bánh bao lại, ngủ dậy, uống sữa, ăn. sau. Cầm cái nồi I nóc sáng choang, tôi đi một vòng, là đầy nồi ngay, em nào cũng xin gửi lại cái bánh bao, chưa hề sờ đến.
Tháng ba, tháng tư bao giờ thời tiết cũng oi bức. Một giấc ngủ trưa thật đẫy… Dọc hành lang vắng lặng, chỉ còn nghe tiếng gió lay nhẹ trên vòm cây. Một vài làn gió mát thổi nhẹ len vào gian phòng. Cả cô và trò ai cũng thấy dễ chịu, rồi sau ba tiết học chiều, các em học trò của tôi lại về quây quần bên gia đình.
Tôi  về nhà trời đã sẫm tối, cũng gần 7 giờ. Hàng điện đường đã lên tự hồi nào. Buổi tối, tôi thấy người thật thoải mái, như trút hết gánh nặng công việc ở trường lớp. Tôi gọi điện cho con và thấy như gần gũi chúng mặc dù khoảng cách xa xôi hơn cả vài trăm cây số.
Đêm nay, tôi sẽ ngủ ngon và hi vọng giấc ngủ không mộng mị…
                                                      Tối 29-3-2013
                                                     Đinh Thị Hiệp


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.