THỰC TẬP
Thực tập là khoảng thời gian mà chúng tôi phải tạm rời xa mái trường sư phạm, xa rồi những buổi chiều thư thả đi bộ lên đầu cầu Phú Long. Đây là chuỗi ngày đi vào thực tế để làm quen với nghề dạy học.Tôi về một ngôi trường ở xã Hàm Đức, huyện Hàm Thuận Bắc, một xã ở phía bắc của Phan Thiết, còn anh về một ngôi trường gần ở xã Hàm Thắng. Tôi đi chung với ba cô bạn cùng lớp, được cho ở nhờ tại nhà của một gia đình, nhà để không nên họ sẵn lòng cho chúng tôi ở trong thời gian thực tập.
Việc ăn ở, dạy học dần dà đã đi vào nếp thường nhật. Tôi được thầy Bông, ông thầy hiệu trưởng cao to, vui tính phân công vào dạy một lớp. Học sinh lớp tôi toàn là con cái nhà nông, trai có gái có, những cô bé cậu bé thật ngây ngô không kém phần nghịch ngợm. Một bé trai tên rất dễ nhớ là Lê Văn Cằn đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc: hằng ngày sau buổi học, em hay đi bắt thằn lằn, những con thằn lằn còn ngo ngoe trong túi ni lon. Tôi hỏi em bắt để làm gì? Em thật thà kể cho tôi nghe về món thuốc trị bệnh suyển. Tôi không tưởng tượng ra được cảnh nhà em làm thịt những con thằn lằn bé tí kia như thế nào.
Đường vào làng là con đường đất đỏ ngoằn ngoèo. Nhà này cách nhà nọ xa lắm phải qua những khu vườn nhiều cây trái hay là những ô ruộng xanh rì, có hàng dừa nghiêng bóng bên lạch nước. Sau buổi đi dạy về, tôi thường ngồi ở hàng hiên nhìn ra trên kia là động cát cao, thấp thoáng có những mái nhà nho nhỏ. Tôi cùng các chị đi lấy nước uống ở đoạn đường xa, phải lội bộ trên đường đất mấp mô và len qua các bụi cây gai góc. Giếng nước ở trên động cát, nước đã lắng qua mấy lớp cát trắng phau nên từng gàu nước múc lên trong vắt như không hề có gợn bẩn. Trưa nào cũng vậy, tôi thấy mấy anh thanh niên đi lên động đào dông, cuối buổi chiều họ mang về những con dông bông xám, mập múp míp bị cột thành từng xâu . Sau bữa cơm chiều, màn đêm cũng buông xuống thật nhanh, chung quanh là cả một bóng tối mịt mùng như vây phủ lấy ngôi làng bé nhỏ yên ắng. Tiếng ếch nhái ở đâu đó dưới ruộng bắt đầu thi đua gọi nhau ộp oạp ộp oạp thật đều đặn. Chỉ có ngọn đèn dầu lấp lóa trong ngôi nhà đủ để tạo ra một không gian ấm cúng cho cả mấy cô giáo trẻ đang chuẩn bị những trang giáo án sáng hôm sau lên lớp.
Ở hai đầu nỗi nhớ, mỗi tuần anh tìm cách lên thăm tôi. Hàm Thắng đi lên Hàm Đức phải chờ đón xe ngựa. Đường đi khá xa phải chừng mười cây số. Hình ảnh chiếc xe thổ mộ với người chủ thật khéo léo điều khiển lấy con ngựa mạnh khỏe, tiếng gõ lọc cọc của vó ngựa cứ đều đều trên đường nhựa nay đã xa vời. Thời gian gặp gỡ nhau không bao lâu, chúng tôi phải chia tay. Trong giai đoạn này, những năm 1978, 1979 cuộc sống thật vô cùng khó khăn. Là người đồng hương, chúng tôi đã có những mối cảm thông chia sẻ khi xa nhà.
Thời gian thực tập đã kết thúc. Tiếp tục những buổi lên lớp, lại ngồi đón những tia nắng ấm ban mai ở hành lang trước giờ vào học. Chúng tôi không khỏi lo lắng khi nghĩ đến ngày thi tốt nghiệp, trở về địa phương.
Một năm học ở trường sư phạm, kết thúc thời gian thực tập, thi cử, chúng tôi ra trường, trở thành những cô giáo, thầy giáo trẻ. Chúng tôi đã được chắp đôi cánh ước mơ, mang vào mình cả một hoài bão lớn lao để vào đời.
Tối thứ bảy 28-6-14