TIẾNG CÒI TÀU NĂM XƯA
Tiếng còi tàu năm
xưa trên đường về quê nội đã in sâu vào tiềm thức của cô bé, đó chính là tôi
cách đây đã hơn bốn mươi năm trời, một quãng thời gian quá dài, gần cả một nửa
đời người. Giờ đây, hình ảnh đó, âm thanh đó như hiện ra, như những thước phim dĩ vãng đang dần quay
trở lại.
Những ngày giáp Tết đâu đầu năm 1971, tôi được mẹ dẫn về làng
Truồi thăm nội. Trong không khí rộn ràng của ngày xuân, bất chợt, tiếng còi tàu
vang lên từ rất xa, đâu đó trên chiếc cầu sắt kia, từng hồi còi tàu vọng lại
như thôi thúc…Rồi âm thanh càng lúc càng gần gụi, nghe rõ mồn một. Tôi ngước
nhìn lên, cả một đoàn tàu dài đang lướt nhanh ở bên kia, tiếng sầm sập của
những chiếc bánh tàu lăn trên con đường ray. Khi những toa tàu đã khuất xa rồi
mà tôi vẫn nghe từng hồi còi còn vọng mãi. Lần đầu tôi nhìn thấy tàu hỏa nên
tôi ngơ ngẩn đứng nhìn theo mãi. Chuyến tàu mới đẹp làm sao, đã mang vào trong
trái tim non dại của tôi một hình ảnh về miền quê nội yêu dấu. Nơi đây có
chuyến tàu qua, có mái đình, có khu chợ nghèo, có chiếc cầu đen trùi trũi kia,
còn có chiếc lô cốt cao được xây lâu đời từ thời Pháp thuộc.
Tôi đã đi trên con đường làng quê yên bình. Là dịp vào những
ngày Tết, nghỉ ngơi nên trên bãi đất rộng bà con trong làng tổ chức chơi bài
chòi bằng người, những lá cờ nhiều màu sắc tung bay trong nắng ấm sáng mai.
Chúng tôi về thăm ông bà nội, gia đình chú, những người bà con thân thuộc của
tôi. Sáng sớm hôm sau, tôi được dẫn đi thăm mộ của Tổ Tiên nằm bên kia quốc lộ.
Đây là con đường chạy dài từ Nam
ra Trung. Làng nội của tôi cách Huế khoảng chừng gần ba mươi cây số. Nghĩa
trang nằm gần dưới chân núi. Tôi nhìn lên ngọn núi mà cứ tưởng chừng như không
xa xôi. “Núi Truồi ai đắp mà cao”... Ngày xa xưa ấy, tôi chưa có khái niệm về
khoảng không gian xa từ ở bên này nhìn sang cao tít bên kia là núi Truồi. Những
ước mơ của tôi chiêm ngưỡng ngọn núi, về một chuyến tàu đi chơi xa, về con đò
trên dòng sông xanh ngăn ngắt, trong veo như thôi thúc tôi, nó cứ chảy mãi
trong huyết quản của tôi vậy. Những khu vườn, những nương sắn xanh um, những
mảng rừng núi xa tít tắp ở chân trời, nơi đâu đó là đầu nguồn dòng sông Truồi
quê nội tôi. Tôi chỉ là đứa cháu ở xa, ít về thăm nội. Khi đã lớn khôn,
có dịp tìm đường về thăm quê thì ông bà nội không còn nữa, nhưng sự hàn gắn
tình cảm thân thương, ruột thịt của những người bà con, thân thuộc vẫn không
ngừng trong tâm hồn tôi.
Đầu năm 2012, tôi có dịp ra Bắc, chuyến tàu qua Huế vào buổi
hôm khuya khoắt một giờ sáng; trên sân ga vắng ngắt như tờ. Khi về, tàu chạy
ngang làng Truồi, tôi cố nhoài ra để xem cảnh vật của vùng quê mà đã 40 năm
chưa lần trở lại, nhưng tôi không thể thấy gì nhiều hơn là những bụi cây ven
đường dưới màn sương và mưa lất phất buổi sáng. Tôi mang trong mình một nỗi day
dứt, hứa trong lòng sẽ có dịp sẽ về quê vào một ngày gần nhất.
Mùa
hè năm 2012, sau 40 năm xa quê hương, tôi tìm về quê. Tôi lại vượt qua quốc lộ,
qua con đường đất đỏ, dẫn bước chân tôi ra gần hồ Truồi, nơi đó có mộ phần của
Tổ Tiên, ông bà của chúng tôi, dòng họ của tôi. Tôi đã ở trên chuyến tàu về quê
hương với những cảm xúc có lúc như gần gũi, có lúc như xa vời, ôi những nỗi nhớ
quê quá chừng khó nói hết. Tôi chỉ biết rằng đôi mắt mình đã cay xè tự hồi nào.
Tôi ra bến sông tìm lại bóng dáng con đò năm nao, tìm lại vườn cây xanh mát đã
từng ẩn sâu trong kí ức…Tôi nhìn về hướng cầu sắt, bên kia là bến Lộc Điền mà
nghe kể ngày xưa mệ nội tôi đã từng qua sông tảo tần nuôi con. Hôm nay, trên
dòng sông này ít có sự thay đổi, vẫn còn mộc mạc, chân chất, vẫn còn là miền
sông nước mang màu xanh ngát trong. Quê nội, làng Truồi dang tay đón tôi, những
người thân yêu của tôi đây sẵn sàng chờ đón ngày về của tôi. Quê nội ơi, tôi đã
về đây rồi. Tối thứ tư 18-6-14 (Đinh Thị Hiệp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.