Dòng sông Thạch Hãn
Đây là lời nhắn gởi của một người anh:“…Nhớ viết về
trường tiểu học , phố xá và phường đệ Tứ nữa đi, còn có bãi cát đầy hoa cải vàng
bên bờ sông Thạch Hãn nữa. VTT”
Tôi cứ nghĩ về điều này và có lần trên đường từ Phan
Thiết về, ghé nhà hỏi anh Nguyễn Lam, phải chăng anh VTT là người ở xóm Đệ Tứ
mình mà hồi nhỏ tôi không biết?- Không phải, VTT ở bên kia bãi Nhan Biều. Em có
nhớ xóm Đệ Tứ, con đường Lê văn Duyệt không? Nhà anh bên cạnh khuôn hội đó. -Nhớ
chứ, hồi đó em là oanh vũ, hay theo mệ đi chùa, có đi chùa Tỉnh Hội nữa. -Ngoài
đường vào xóm, bên trái là nhà ông Xạ Lịch, có cái giếng khơi, vào nhà anh Cư,
cậu em, tiếp đó là nhà bác Kinh, mẹ Hường…rồi đến khu chiêu hồi, nhà chú Vân
chạy xe… Em nói thêm, còn có nhà đứa bé bị bệnh, đầu to, mắt mở thao láo, suốt
đời chỉ nằm trên giường thôi; đầu đường bên
này là nhà em, rồi đến nhà chú Chốn chạy xe, nhà chú Hưu, nhà anh Quang ông
Thệ, nhà chú Ba…vào nữa là bãi tha ma. Em còn nhớ hai đứa em chị Hường còn có
tên gọi ở nhà là Chó con, Chó nậy nữa đó. Vợ chú Hưu chết rồi, tội nghiệp, vợ
chú bị bệnh mất trí, hình như chết trong Trận Cầu Dài, trên Đại lộ kinh hoàng
thì phải; gia đình chú Hưu ra tận Phú Quốc, chú lấy vợ lại, giờ chú cũng chết
rồi; đàn con chú sau đó đã vượt biên qua Ca Na Đa hết.
Về những gì ngày xưa trên quê hương? Hoài niệm để mà
tưởng nhớ, để mà quay quắt! Điều đó làm tôi cứ nhớ da diết về khu xóm nhỏ, nơi
ngày xưa, thuở ấu thơ, gia đình tôi đã ở
một thời gian khá lâu.
Đúng thế. Ký ức về quê hương với những hình ảnh khá mờ
nhạt, tôi phải nhặt nhạnh để mà nhớ. Xa quê khi tôi là một đứa bé chỉ mới 12
tuổi, lứa tuổi chưa đủ lớn để có những kỉ niệm sâu sắc. Với lứa tuổi này, trong
khi trong đám bạn có đứa đã bắt đầu biết mơ mộng thì tôi còn quá vô tư, không
hề có một chút xao xuyến tình cảm. Với tôi, những năm tháng ở xóm Đệ Tứ đã đi
sâu vào hồi ức khó phai mờ. Tình cảm gia đình ngoại đã ủ ấm cho mấy anh chị em
tôi. Thương sao Quảng Trị khi trời đổ xuống biết bao cơn bão, mấy trận lụt cứ kéo
dài ! “Ông tha mà bà chẳng tha. Trời làm cơn lụt hăm ba tháng mười”. Trong tiết
trời se lạnh của mùa đông hoặc mấy hôm trời đổ mưa, trời mưa cứ kéo dài, từng
cơn bão đổ về mà có món cải kho cay cay mà ăn đủ thấy ấm lòng. Trong khi mấy
cậu, dì tôi chịu khó ra đường kéo những nhánh cây bị gãy, đem về làm củi đốt,
thì lũ nhỏ chúng tôi ngồi quây quần bên nhau chơi đồ hàng. Tôi cũng từng nghe
có người kéo được cả thân cây quế theo cơn lũ trôi từ nguồn về. Quế là giống cây
quý của rừng, vị cay cay, ngọt ngọt, tôi đã từng nhấm nháp và nhớ mãi hương vị
của nó. Những ký ức còn ghi đậm trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi về quê ngoại là
những buổi đi chùa với mệ ngoại ở khuôn hội đệ Tứ trên đường Lê Văn Duyệt, đây
là con đường đối diện với cổng hậu cổ thành Đinh Công Tráng. Là oanh vũ, cô bé
với áo đầm phật tử, nhí nhảnh ngây thơ, cùng các anh chị với tấm lòng mộ đạo.
Sau này, khi tôi giã từ xóm nhỏ lên ở chợ tỉnh, vào học trường Trung học Nguyễn
Hoàng, tôi lại tiếp tục tham gia đoàn học sinh phật tử do thầy Phan Văn Cẩn phụ
trách. Những chuyến đi cứu trợ đồng bào mình trong cơn hoạn nạn thiên tai do
lụt lội gây ra đã gieo vào tâm hồn tôi lòng nhân ái, tôi không biết gì đến sự
hiểm nguy có thể xảy ra trên đường đi…
Đầu tiên, tôi
xin kể về mợ Chở. Mợ Chở, người vợ cả của cậu tôi, nghe nói quê mợ ở Phò Trạch,
Mỹ Chánh, chỉ thế thôi, tôi không biết gì nhiều hơn về người thân của mợ. Hầu
như thân phận của những người phụ nữ khi về làm dâu nhà mệ ngoại tôi đều như
thế, cuộc chiến đã đẩy đưa, làm những người dâu của mệ ngoại tôi, từ đó xa quê
mãi, không hẹn ngày trở về….
Mợ Chở tôi là người dâu cả trong nhà. Mợ lo toan mọi
chuyện trong nhà mệ ngoại. Sau này, mệ ngoại tôi qua chùa Sắc Tứ để làm công
quả, công việc nhà hầu như giao phó cho mợ. Tết Mậu Thân, khi vượt rào chạy
lánh nạn, mợ Ga, người vợ thứ của cậu tôi đã bị nhiễm vi trùng uốn ván, vết
thương ngặt nghèo đã cướp mất người mẹ của sáu đứa con nhỏ dại; không cần theo
lời trăn trối của mợ Ga, mà mợ Chở cũng tự nguyện coi đàn con mất mẹ này cũng
giống như con mình, không để cho chúng chia đàn xẻ nghé. Vậy là hai đàn nhập
một, mợ tôi có đàn con đông đúc đến cả mười đứa. Mợ tôi đã bỏ lại đằng sau một
quê hương mà lắng sâu trong tâm hồn là những nỗi đau thầm không hề thổ lộ cho
ai hay biết. Thuở đó, người phụ nữ một khi đã đi lấy chồng, xuất giá tòng phu, theo
quan niệm đó, mợ theo về nhà mệ ngoại
tôi, cuộc đời đã đẩy đưa mợ tôi ngày càng xa quê, xa mãi người thân. Cậu tôi
sau ngày qua Mỹ, bị nhuốm bệnh, cậu trở
về Xuân Sơn, nơi có mợ tôi, cả đàn con lo lắng cho cậu trong những ngày cuối
đời. Tôi không biết có khi nào mợ tôi chạnh lòng khi nghĩ về số phận của mình? Đã
mấy lần lên thăm mợ, nghe nói mợ đã bỏ ăn, người ốm o gầy gò, vậy mà mợ cũng
vượt qua. Qua được cơn bạo bệnh, mợ vẫn tiếp tục ăn uống kham khổ như thói quen
thường ngày. Mợ hình như vui hơn khi thấy bà con lên thăm, nhất là hôm đám cưới
đứa cháu gái. Mợ thương đứa cháu mồ côi, con của người con trai út của mợ đã
chết trong một tai nạn giao thông vào ngày mồng hai Tết năm 2004. Không biết
bao nhiêu nỗi đau mợ đã nén lại trong lòng. Mợ đã nói đùa với tôi rằng bao giờ
mợ chết thì hãy lên đưa mợ về với cậu. Đã hơn một lần tôi lên Xuân Sơn, con
đường này, tôi lên thăm gia đình cậu mợ lúc cậu ở Mỹ về và cả khi cậu ra đi mãi
mãi.
Tôi có mấy người cậu đều hát nhạc tiền chiến rất hay,
rất truyền cảm. Phải nghiệm ra một điều là những người sinh thời kháng chiến
chống Pháp, có đi Việt Minh hay không, đa số họ đã trải qua những ngày ở chiến
khu, tuổi thanh niên, tình yêu quê hương, tình yêu gia đình,…đã quá thấm sâu vào
tâm hồn, họ đã cảm nhận cái chất sâu lắng của bài bài hát nên họ hát rất hay.
Các cậu tôi hát hay lắm! Nhất là những ca khúc tiền chiến.
Chùa Sắc Tứ ngày về
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.