(Câu chuyện kể về một phần cuối cuộc đời cô Hiền)
Hạnh bước xuống cầu thang bệnh viện
của khoa nội. Chiều nay, sau giờ làm, Hạnh đi thăm người quen đang nằm dưỡng
bệnh trên ấy. Đi qua dãy phòng im ắng, Hạnh thoáng thấy bóng ai đó quen quen.
Hạnh dừng chân, nhìn cho kĩ. Đúng là chị Hiền rồi. Hạnh bước vào phòng. Chị
đang nằm trên giường, tấm ra trắng xộc xệch, Hạnh kéo lại cho phẳng phiu. Nghe
tiếng động, chị mở mắt. Ánh mắt chị có vẻ mệt mỏi, chị ngước nhìn ngạc nhiên:
-Hạnh đó à?
-Dạ, em đây chị. Chị không khỏe à
chị?
Giọng chị chùng xuống:
-Không em ạ, mấy hôm nay cơn bệnh trở
lại, chị vào nằm đây.
-Anh Hải và cháu đâu chị?
Hạnh lỡ lời, đúng ra mình không nên
hỏi như thế. Hạnh tiếp lời:
-Em đi thăm người quen, nằm trên lầu,
đi ngang tình cờ thấy chị, em ghé vào thăm.
-Chị cảm ơn em, đã quan tâm đến chị.
Hạnh ơi, em lấy giùm chị cái mền đi em. Chị mệt mỏi đưa tay chỉ xuống. Hạnh cúi
nhìn, chiếc mền đã rớt dưới giường tự hồi nào, chị vẫn không thể tự lấy lên
được. Hạnh nhặt lấy và đắp mền lên người cho chị. Bụng chị có vẻ cứng và to
hơn, không phải là dáng vẻ mập bụng như những người đàn bà khi về già, qua
nhiều lần sinh nở. Lần này, thì bụng có vẻ chướng lên rồi! Sắc mặt chị xanh
xao, vàng vọt hẳn.
Mới tháng trước, Hạnh nghe tin chị bị
bệnh nặng, cô cùng các chị bạn tìm xuống nhà thăm chị. Ngôi nhà chị vẫn mang
dáng vẻ xưa cũ kĩ, không xây mới như những nhà quanh đó. Đã một thời, chị là một
cô hiệu trưởng, còn chồng là cán bộ mà không thể tạo dựng được một ngôi nhà cho
khang trang bề thế. Chị kể về những vị thuốc dân gian người nhà đã từng đi về
tận miền Tây để lấy cho chị uống. Một khi chữa bệnh bằng thuốc tây không thuyên
giảm, nhà chị vẫn còn hi vọng vào mấy phương thuốc này, của người thân, bạn bè
tìm khắp nơi cho chị: như thuốc lá, rắn hổ mang, cóc phơi khô đem đốt thành
than…cái gì chị cũng chịu khó thử uống qua, bằng mọi sự kiên trì. Thấy chị kể
với giọng vui vẻ, đầy tin tưởng thì không ai dám ngắt lời chị, mặc dù trong
thâm tâm người nào cũng e ngại cho cái bệnh K của chị Hiền.
Chị giới thiệu với mọi người khi
người chồng bước ra phòng khách. Hạnh gật đầu chào, tránh cái nhìn sắc lẽm của anh ta. Hạnh đã từng chạm mặt người đàn ông này, là chồng của chị Hiền. Anh ta
tên Hải, là một người điển trai mang
dáng dấp công tử vườn, vẫn trong bộ cánh bà ba trong thời hiện đại. Trong thời
bao cấp, Hải là một người làm công tác Đoàn, một thời đi đây đó, đã mang vẻ hào
nhoáng đẹp trai để chinh phục trái tim biết bao nhiêu cô gái trẻ. Chị Hiền đẹp,
có duyên nhưng có lẽ không giữ được chân chồng mình. Những việc Hải đi ra ngoài
không biết chị Hiền có biết đến không, cũng có thể chị đã từng nghe người ta
bàn tán, dư luận về người chồng đào hoa của đời chị. Ngày xưa, đã lâu lắm rồi,
đã gần đến bốn mươi năm chứ còn gì, cái chết oan uổng của một cô gái trẻ độc
thân ở Cam Bình, mà người ta đã nghĩ đến việc dan díu với người đàn ông này.
Cái chết đã mang theo bí mật của cô gái về với lòng đất, người ta chỉ biết được
cô gái tên M.H đã có một sinh linh bé bỏng trong người, cô gái quá sợ hãi, tự
tìm đến cái chết. Hải vẫn tiếp tục đi đây đó, gọi là đi làm công tác đoàn thanh
niên, nhưng vẫn tiếp tục thói cũ trăng hoa.
Hạnh biết thêm câu chuyện về Hải qua lời kể
của một người bạn. Hải tiếp tục cuộc tình với cô nữ sinh chẳng ai khác là một
người bạn của Hạnh. Bạn Hạnh khôn ngoan hơn, với tấm lí lịch, tấm thẻ Đoàn
viên đã được kết nạp là điểm dựa để vào đời trong cuộc đấu tranh nghiệt ngã
trong buổi giao thời. Hạnh đã từng chứng kiến cuộc trò chuyện giữa Hải với người
đàn bà chồng đi cải tạo phương xa. Nhìn khuôn mặt điển trai, ánh mắt nhìn như
muốn thu hút người ta như vậy thì không biết những cô gái, những người phụ nữ
vắng chồng ắt sẽ bị yếu lòng? Người ta
kể nhiều về Hải, đi đâu cũng gieo rắc tình cảm lông bông. Sau này, con trai Hải
có đứa bị bệnh thần kinh, người ta cho là cái quả do người cha đã gieo, giờ thì
phải gặt lấy.
Hạnh đang nghĩ vẩn vơ, chợt tiếng ho
nhẹ của chị Hiền như đánh thức Hạnh về thực tại. Hạnh chuyện trò han hỏi, động
viên chị vượt qua bệnh tật. Chị Hiền còn tỉnh táo hỏi thăm về chuyện gia đình
Hạnh. Để chị nằm nghỉ ngơi, Hạnh xin phép ra về, hẹn vài hôm nữa ghé thăm chị.
Chưa kịp ghé thăm chị Hiền như lời
hứa thì nghe tin chị bệnh ngày càng nặng hơn, chị về nhà và đã mất. Thương chị
vô cùng, một đời người phụ nữ quá đoan truân, gặp người chồng không có tính thủy
chung luôn mèo mã gà đồng. Chồng chị, người đàn ông đó, trong đám tang của
vợ vẫn nói chuyện huyên thuyên qua điện thoại. Hạnh đưa mắt nhìn anh
ta với vẻ ngao ngán, chẳng bao lâu nữa, rồi anh ta cũng rảnh rang bay nhảy với
gần nửa cuộc đời còn lại. Những người quen, bạn bè chị về đây chia tay chị vào
một buổi chiều buồn, theo đoàn đưa tang, đưa chị lên đến nghĩa trang.
Thỉnh thoảng, Hạnh vẫn còn bắt gặp người
đàn ông chồng chị Hiền, trong bộ cánh áo nâu của công tử vườn, đi thong thả
trên con đường đất đỏ…
Tối thứ hai, 17-6-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.